Một câu chuyện có thật được chia sẻ bởi thành viên Nguyễn Trung Nghĩa, công tác tại Văn phòng Quản lý nhà máy Hà Nam. Đây là chuyện diễn ra vào ngày Ra mắt sản phẩm Trà sữa Macchiato – ngon khó cưỡng của Tập đoàn Tân Hiệp Phát. Tất cả các thành viên từ khối văn phòng đến khối sản xuất đều tham gia ra thị trường giới thiệu sản phẩm.
Cuộc sống cần những câu chuyện nhỏ để giúp tôi có được kinh nghiệm sống quý báu, hay ít ra nó cũng có thể giúp tôi có được niềm vui trong những bộn bề.
– Chú ơi, chú cho con xin một cốc được không ạ?
Tôi ngơ ngác nhìn nó vì đang trong lúc giới thiệu sản phẩm Trà sữa Macchiato mới cho khách hàng. Trước mặt tôi là một cậu bé tội nghiệp. Chiếc quần nó có vài vết vá lỗ chỗ cả hai ống, dùng sợi dây thun để buộc ngang lưng cho khỏi tụt. Hai ống tay áo đen bóng vì bị dùng để lau mồ hôi trên mặt. Đầu nó đội chiếc mũ méo mó, hất về phía sau để lộ khuôn mặt đói ăn, nhem nhuốc bẩn, gầy đét và xạm nắng. Nhất là hai hố mắt trắng dã do thiếu ngủ càng làm tăng vẻ thảm hại đáng sợ. Lưng nó hơi gù hai bả vai nó trùng xuống như đang vác vật thể nặng nào đó trên vai, chắc do làm việc nặng nhiều. Bà chủ hàng thấy nó liền xua đuổi nó đi:
– Ê đi đi mày, ngày nào cũng đến quấy thôi, còn làm ăn gì được nữa
Tôi căm lặng nhìn nó, chưa biết phản ứng thế nào! Tôi không biết nó, thứ nhất vì đây là lần đầu tiên tôi đến khu vực này. Thứ hai, đơn giản vì những người như nó thường không được người ta quan tâm. Thứ ba, tôi cũng ái ngại với nó vì đang giới thiệu dở cho khách hàng về sản phẩm mới của Tập đoàn chúng tôi, tôi sợ hình ảnh sản phẩm vì nó mà nhem nhuốc.
Tôi lặng người đưa mắt nhìn nó từ đầu đến chân rồi bảo: “Cháu ra ngoài đợi chút một chút nha”.
Nó lấy tay quẹt miệng rồi trả lời như hết hơi: “Dạ vâng, cháu ra ngoài nha chú”. Tôi liếc mắt nhìn theo nó từng bước đi chậm rãi yếu ớt khiến tôi chạnh lòng. Tôi tiếp tục giới thiệu cho bà chủ tạp hóa về sản phẩm trà sữa mới của chúng tôi. Sau khi bà dùng thử không ngớt lời ngợi khen và có ý đặt số lượng nhiều. Tôi và team thị trường mừng rỡ vì đã bán hàng thành công. Chúng tôi nhanh chóng rời khỏi cửa hàng chuyển tới địa điểm tiếp theo, tôi nói nhỏ và xin phép mọi người trong team: “Mọi người đợi em chút nha, em chạy lại chỗ thằng bé kia một xíu”, mọi người liếc mắt nhìn tôi bước đi. Tôi nhanh nhẹn chạy qua phía ngoài cửa hàng tìm thằng bé vừa nãy.
Hóa ra nó vẫn đứng bên đường nhìn về phía cửa hàng. Tôi chạy về phía nó rồi hỏi: “Cháu đói không, khát nước lắm không?” Nó trả lời tôi: “Chú cho con xin một chai trà sữa được không ạ?”. Tôi ngạc nhiên vì tại sao một đứa bé trông như ăn mày lại đi xin chai trà sữa mà không phải xin tiền hay xin ăn. “Sao cháu lại xin chú trà sữa”. Mắt nó ướt ướt nhìn tôi và nói chầm chậm: “Cháu thấy bọn chú từ quán tạp hóa đằng kia cơ. Thấy bọn chú cho mọi người uống trà sữa mà không phải mua, cháu đuổi theo chú để xin 1 ít cho em cháu ạ”. Tôi nhanh miệng hỏi tiếp: “Thế em cháu đâu rồi?” Nó nói: “Em cháu đang ngồi đằng kia ạ”.
Tôi đưa mắt nhìn ra gốc cây bàng hướng nó chỉ. Lại một ngạc nhiên khác khi trước mắt tôi là một thằng bé đáng thương, gầy gò với tay chân biến dạng. Không nói thêm gì, tôi chạy lại xe của mình, mở thùng lấy 2 chai trà sữa được ướp lạnh rồi vội vàng đưa cho thằng bé với tờ 50 nghìn: “Nè cháu cầm lấy đi, chú cho cả hai anh em luôn”.
Nó nhanh tay đưa lại tờ 50 nghìn rồi nói: “Cháu cảm ơn chú ạ, cháu chỉ xin chú nước, chú cầm tiền lại ạ”, chưa kịp phản ứng thằng bé đã dúi tiền vào tay tôi rồi chạy nhanh về phía em nó.
Tồi bần thần rồi lại quyết định đến gần chỗ hai đứa bé và lân la hỏi thăm về hoàn cảnh. Chúng vừa uống trà sữa vừa nghẹn ngào trả lời: “Bọn cháu là hai anh em, cháu 9 tuổi còn em cháu 7 tuổi. Lúc còn bé bố bỏ nhà đi, mỗi mẹ nuôi hai anh em chúng cháu, nhưng giờ mẹ cháu ốm nặng nằm một chỗ. Hồi bé, em cháu bị bỏng nặng do cháy bếp may sao giữ được tính mạng do bà con cạnh nhà cứu kịp. Hằng ngày anh em cháu đi nhặt vỏ chai và đánh giày kiếm sống”, nói xong thằng bé ngẩng mắt nhìn tôi và nở nụ cười. Lúc đó trong đầu tôi cứ quẩn quanh suy nghĩ nỗi lo nặng trĩu trong lòng: “Ngày ấy, ở độ tuổi này mình chỉ ăn với chơi trong vòng tay và sự đùm bọc của bố mẹ”. Khi hai đứa uống xong, tôi lại đưa thêm một chai trà sữa và một ít tiền: “Mang cái này về cho mẹ uống cùng nhé, còn tiền này chú cho để tí có đói thì mua gì đấy để ăn, đừng ngại nhé”.
Quay đi, tôi tiếp tục chuyến hành trình giới thiệu sản phẩm Macchiato. Nhưng trong lòng tôi, trà sữa không chỉ ngọt mà còn có sự ấm áp của tình người. Đây hoàn toàn là một câu chuyện có thật trong ngày D-day mà tôi được tham gia với vai trò bán hàng.