Tôi vẫn còn nhớ lần đầu tiên đứng trên sân khấu của THP, đó là khi tôi tham dự cuộc thi tìm kiếm tài năng MC. Đó cũng là năm đầu tiên tôi gia nhập Tập đoàn, vậy mà xui khiến thế nào tôi lại dám đăng ký thi.
Nói là “dám” vì trước đó tôi chưa bao giờ đứng trên sân khấu với vai trò MC một cách nghiêm túc cả. Mọi thứ được dạy cơ bản ở trường đại học chưa bao giờ áp dụng trước đó.
Lúc đó mọi người trong team cổ vũ ghê lắm, vì tin là “Phượng nó làm được”. Có ai đó bên trong tôi cũng xúi “làm đi, coi thử một lần vượt qua nỗi sợ của bản thân có được không”. Thế là tôi đi thi.
Đợt đó tôi rất bận chuẩn bị cho chương trình 15/10 nên cũng không có thời gian để nghĩ nhiều đến nỗi sợ đứng trước đám đông. Đêm trước khi đi thi, tôi tìm trên youtube học hỏi cách dẫn dắt, di chuyển trên sân khấu, nhấn giọng để chuẩn bị hôm sau đi thi với mục tiêu “phải đem về giải khuyến khích”.
Lúc bước ra sân khấu, bên dưới rất đông người (thời điểm đó dù chỉ có ban giám khảo thôi cũng được gọi là rất đông rồi ạ) toàn đồng nghiệp, cấp quản lý vỗ tay rần rần. Thật sự lúc đó, tôi sợ muốn xỉu.
Phần thi là giới thiệu một tiết mục văn nghệ. Tôi bắt đầu nói, chính xác hơn là kể. Tôi có may mắn được trò chuyện với rất nhiều thành viên ở khắp các nhà máy của Tập đoàn, lắng nghe câu chuyện của họ nên tôi có nhiều tư liệu để chuẩn bị cho bài dẫn của mình. Rồi tôi nhớ lại cảm giác lúc tiếp xúc với con người, môi trường của THP để nói. Cứ như vậy tôi cảm thấy như đang trò chuyện, đang kể những câu chuyện rất gần rất thật chứ không phải là cuộc thi. Bỗng chốc không còn thấy còn run nữa.
Và kết quả thật sự bất ngờ, tôi đạt giải. Giải Nhì hẳn hoi nha.
Sau đợt đó tôi được book show nhiều lắm, dĩ nhiên là show nội bộ, từ chương trình chúc mừng, khen thưởng, gameshow, talkshow cho tới Hội thảo. Nhưng điều lớn nhất tôi nhận được chính là hiểu rằng, những suy nghĩ “mình không thể làm được đâu” hay “việc đó không dành cho mình đâu” đó là khi tôi tự đặt ra giới hạn cho chính mình. Tôi nhận ra khi mình dám thử, dám bắt đầu nghĩ về thành công, dám bắt đầu từ bước đầu tiên là ấn nút đăng ký và đặt mục tiêu “có giải” – nghĩa là có thành tựu bé teo đầu tiên… là đã tự cho mình sức mạnh rồi. Sự “làm được” có ý nghĩa rất lớn để tạo sức mạnh cho tôi có cơ hội và nỗ lực “làm tốt” về sau này. Và tôi nhận ra là THP trở thành tập đoàn lớn như ngày hôm nay cũng bắt đầu những bước chân đầu tiên của 2 nhà sáng lập dám thử những cái mới, vượt qua những giới hạn của bản thân mình.
Về sau, tôi đã “dám” làm nhiều thứ hơn, dám đề nghị với cấp trên được nhận nhiệm vụ lead một số cuộc thi nội bộ, lead một buổi workshop cấp khối, đứng ra kickoff chương trình mới, làm MC livestream… Và cứ qua từng vai trò, trách nhiệm như vậy tôi thấy mình trưởng thành hơn rất nhiều, tin vào chính mình có thể làm được nếu biết tin vào câu “Không gì là không thể”.
Tôi cảm ơn THP vì luôn cho nhân viên như tôi được thử sức thực hiện những ý tưởng của mình, dám say mê, dám học hỏi và hành động để trưởng thành hơn trong công việc. THP đã luôn tạo ra những mục tiêu lớn hơn để chúng tôi bứt phá khỏi giới hạn của mình.
THP đã giúp tôi biết rằng “Không gì là không thể” khi tôi tin là “mình làm được”.
Phạm Thị Kim Phượng